← Back to portfolio

Bước ra thế giới, học về bản thân

Published on


Đi thật xa để biết mình thật… “ngố”

Ngày đầu tiên chính là ngày chứa đựng một nghìn kỉ niệm “quê xệ” không biết để đâu cho hết. Đặt chân xuống sân bay Singapore rộng lớn cho 5 tiếng quá cảnh, mình đi vòng quanh mãi mà không biết chỗ nào có thể nghỉ chân, nhập mật khẩu wifi hay sạc pin điện thoại. Mình thậm chí khi nhìn thấy thông tin chuyến bay còn không thể phân biệt được “transfer counter” (quầy quá cảnh) và “departure gate” (cửa cất cánh) là gì, loay hoay gần cả tiếng chỉ để tìm ra rằng mình nên đi đến đâu để có thể sẵn sàng cho chuyến bay kế tiếp. Nhìn bản đồ sân bay với mọi thứ nhỏ xíu trên hình vẽ, bối rối trong xác định phương hướng, mình đã đi vòng quanh sân bay thêm cả nửa tiếng mới có thể đến được đúng cửa cất cánh để trình vé máy bay. Nghe mọi người “truyền tai” nhau rằng sân bay Singapore hiện đại và rộng lớn lắm, có thể khám phá cả ngày chẳng hết. Thế nhưng với một người vừa đặt chân xuống lần đầu vào lúc nửa đêm thì chỉ có mỗi cảm giác thật cô đơn và lạc lối!

Khi gặp được đoàn, mình bị thêm một cú choáng khác chính là cách phát âm tiếng Anh của các bạn. Mình không thể nghe được anh hướng dẫn người Indonesia đang nói gì (dù anh nói tiếng Anh), cũng không thể hiểu được các bạn trên xe giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ địa phương. Cao điểm chính là vì mình không quen với cấu trúc xe bus tại Bali nên vừa định bước vào ghế ngồi đã... “lọt hố” vì hụt chân tại các bậc cầu thang cửa sau trước mặt 500 anh em các nước đang ngước nhìn! Hơn nữa sau đó mình còn xuống nhầm khách sạn vì không thể nghe kĩ hướng dẫn và lúc lên lại mình chỉ muốn bịt mặt lại và mong rằng đừng ai nhớ mặt gọi tên mình thôi. Nghe các bạn nhắc nhở là “Coi chừng té” mà cảm thấy thiệt “quê xệ” hết sức!

Và trải qua một loạt sự kiện “mất thể diện” như vậy, mình thu người lại, không dám và không muốn giao tiếp với ai, chỉ mong những ngày tiếp theo này hãy trôi qua thật nhanh thật nhanh.

“Nếu bạn không phạm sai lầm, bạn không học được điều gì cả”

Đó chính là lời của chị “chủ tọa” hội nghị nói với tụi mình từ lần đầu tiên gặp mặt. Chị biết rằng tụi mình chưa có nhiều kinh nghiệm tham gia các hội nghị giả lập hay quy mô chương trình quốc tế tương tự, cũng biết rằng tụi mình còn rất nhiều điều lóng ngóng và căn bản là bối rối về mọi thông tin mới được tiếp nhận.

Và vậy nên chị đã nhắn gửi rằng: “Đừng tập trung vào việc phải có giải thưởng là đại diện nước đóng góp nhiều nhất hay là đại diện xuất sắc nhất, hãy tập trung vào quá trình, vào việc các bạn đang học được gì, các bạn làm sai điều gì và chỉnh sửa như thế nào, đó chính là quy trình đúng của việc học. Đừng sợ nói lên và đừng sợ phạm sai lầm, nếu mọi thứ đều hoàn hảo nghĩa là bạn chả học được gì cả”. Không những vậy, các anh “phó tọa” cũng chia ra đến nói chuyện với từng bạn cho tụi mình đỡ lo lắng hơn và bảo: “Nếu các bạn vẫn còn sợ góp tiếng nói vì sợ sai, thì đó chính là sự thất bại của chúng tôi rồi.”.

Trong hội nghị mình được ngồi kế bên một chị người Malaysia với trình độ tiếng Anh siêu lưu loát, ngôn ngữ cơ thể và cách nói chuyện cực kì chuyên nghiệp và thu hút. Trong một thoáng mình đã cảm thấy xen lẫn giữa cảm giác ngưỡng mộ của mình chính là một chút ghen tị, vì mình không có nhiều ý hay như vậy, vì mình không bình tĩnh và cũng không tự tin được như thế. Và quan trọng nhất là, vì mọi người thật ngầu còn mình thì như củ khoai tây. Cho đến giờ nghỉ giải lao chị kể mình nghe rằng hồi chị 13 tuổi, đó lần đầu chị phải trình diễn trước đám đông và chị sợ đến mức...chảy nước tiểu trên sân khấu. Chính vì sự việc theo chị là cực kì “nhục nhã” ấy mà chị và mẹ đã dành 8 năm ròng rã tiếp theo để tập trung vào một điều duy nhất: phát triển bản thân và xây dựng sự tự tin cho chính chị. Khả năng ngôn ngữ, phản ứng, hay kĩ năng nói chuyện, trình bày không phải là những điều chị có từ khi mới sinh ra, mà chính là một sự nỗ lực và luyện tập không ngừng nghỉ.

“Trải qua những trường hợp “xí hổ” là cách em học được điểm yếu của mình, và tin chị đi, đó là những bài học quan trọng nhất” - chính câu nói ấy của chị đã khiến mình nhận ra rằng sẽ chẳng ai nhớ cả đời đến các sự kiện đáng xấu hổ làm mình muốn giấu mặt xuống đất hôm ấy cả. Trải nghiệm luôn là mảnh đất của các sai lầm ngớ ngẩn nhưng cần thiết và chẳng có ai có thể trưởng thành mà không trải qua những “lần đầu” bỡ ngỡ.

Và rằng sau ngày đầu tiên với những màn ngớ ngẩn để đời của mình thì mọi người vẫn đối xử với mình hết sức bình thường thôi, vì vốn mục đích chính để tụi mình gặp nhau tại hòn đảo Bali này chính là để cùng nhau học tập và trưởng thành!

“Bạn chính là nhà ngoại giao của đất nước”

Buổi tối đầu tiên tụi mình được nghe chia sẻ của Aziz Nurwahyudi (Trưởng cục Ngoại giao Công chúng - Bộ Ngoại giao nước cộng hòa Indonesia) về những yếu tố cần thiết để trở thành một nhà ngoại giao trẻ, và bên cạnh những kiến thức chuyên môn, tụi mình nhận được câu trả lời hết sức bất ngờ: “Những cá nhân mang màu sắc, văn hóa, và tiếng nói của nước mình đến cho những người bạn quốc tế, tương tự như các bạn, chính là các nhà ngoại giao!”. Từ đây mình nhận ra thật là hiếm khi ai đó nói cho chúng mình nghe tụi mình “ngầu” cỡ nào, và cũng thật khó cho tụi mình để tự nhận thức được điều đó.

Có người chị đến từ Puerto Rico mình nói chuyện cùng hiện đang nghiên cứu về lịch sử các loại vải, có hiểu biết cực kì sâu rộng về các nền văn hóa khác nhau trên thế giới, từ lịch sử cho đến tôn giáo, và sự ảnh hưởng của những điều đó đến xu hướng thể hiện bản thân của mỗi con người. Hay người chị cùng phòng đến từ Ba Lan có thể nói được 4 thứ tiếng, người chị học về thuốc và tâm lý từ Ai Cập, cậu bạn Iraq học 3 chuyên ngành cùng lúc và biết thật nhiều về tôn giáo học tại nhiều đất nước cũng như có thể hát bằng 5 thứ tiếng,... Một điều ngạc nhiên là mặc dù ai đối với mình cũng thật “xuất thần” nhưng bản thân họ lại không nghĩ mình đặc biệt đến thế. Trong khi mình lại rất tự ti về bản thân so với mọi người nhưng lại luôn nhận được lời khen từ người chị Malaysia mỗi lần phát biểu trong hội nghị rằng: “Ý của em hay quá”, hay nhận được tin nhắn từ người chị Ba Lan rằng chị ấn tượng với cô bé cùng phòng thông minh trẻ tuổi như thế nào.

Thật dễ để có thể thấy được những điểm nổi bật của người khác nhưng lại rất khó để chính người đó nhận ra được điều đặc biệt của bản thân mình. Bài học lớn nhất mình học được chính là thay vì ngưỡng mộ “ngầm” và âm thầm cạnh tranh so sánh bản thân như từ trước tới giờ, mình tập trao đi những lời khen và lời ngưỡng mộ thật chân thành, vì biết đâu đấy cũng giống như mình, họ cũng đang cần những lời “xác nhận” cho niềm tin vào chính bản thân họ!

0 Comments Add a Comment?

Add a comment
You can use markdown for links, quotes, bold, italics and lists. View a guide to Markdown
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply. You will need to verify your email to approve this comment. All comments are subject to moderation.